Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Mùi vị quê hương (Update Phần 63)

Kèo cá cược

Truyện Sex: Mùi vị quê hương (Update Phần 63)

Phần 63

Chuyện người tử tù #14

Nguyễn Thanh được người nhà của A Long đón vào, nhưng theo chỉ đạo của Nho, Thanh lại được hướng dẫn di chuyển đến một địa điểm khác, cách đó khoảng gần 6 km, là nhà của một tiểu thương, cũng người Hoa gốc Việt, chuyên buôn bán vải, là chỗ thân quen của A Huấn giới thiệu, Nho đã chờ ở đây từ sáng.
– Dạ, anh chờ em lâu chưa, hôm qua xe về đến đây thì cũng đã gần 10h đêm, nên em không tiện gọi cho anh.

– Mày lên đây bằng xe cá nhân hay bằng gì thế?

– Em thuê anh ạ, cả lái luôn, giờ em không dám điều xe nhà đi, em tưởng anh sang Sing rồi, hôm xe đón anh đi Nội Bài cơ mà?

– Ăn sáng chưa, bọn nó vừa bắt được hai con dúi, tao bảo nấu bát cháo, mấy nay ăn uống lung tung, bụng dạ lại yếu, có tuổi rồi, tao không quen ăn mấy cái món bọn khựa nấu, vừa cay vừa béo, lắm gia vị, kinh bỏ mẹ, có mang hộp thuốc nào đây không?










– Dạ có chứ ạ, biết anh gọi nên em phải chuẩn bị ngay, em cứ lo quá anh, hôm trước thằng Sơn bị lộ thân thế rồi anh ạ, em phải tạm cắt liên lạc.

– Ở đây tai vách mạch rừng, mày cái gì cũng be be cái mồm, đáng nhẽ việc tao hủy chuyến Sing là mày phải biết rồi, tao gặp ngay con ranh con hôm ở sân golf, nó được giới thiệu làm ở cục xuất nhập cảnh, về sau mới biết nó là nhà báo, người của tay Nhã cài vào, tao đã điện chửi mấy thằng, dọa cho nó mất ghế cả lũ, xong cái phải xin lỗi tao rối rít, rồi bày trò đưa đón này nọ, nhưng ở cái giai đoạn nhạy cảm này, không nên để chúng nó nhúng tay vào.

– Vậy anh tính qua TQ thật à, có cơ sở chưa để em lo?

– Mày vẫn non và xanh lắm, tao không phải đi đâu cả, hiểu chưa?

Thanh miệng thì dạ vâng, lầm lũi quay ra chỗ khác, quả thực cho đến giờ phút này, gã không thể hiểu nổi kế hoạch cụ thể của Nho là gì, liệu trong con mắt Nho thì Thanh có còn cái gì khác đủ tin ngoài việc làm ăn? Rồi bỗng giật mình khi Nho hỏi:

– Bọn con Oanh nó rút khỏi dự án XY rồi, tao giờ không thể liên lạc được với con Trang, mày nên liên lạc lại với thằng Lâm về việc này, còn với con Oanh, phải dạy cho nó một bài học, nó không biết rằng đang đùa với ai hay sao.

– Dạ, cái này em đã tính đến, một khi biết chắc chắn thằng Phú còn sống thì việc các hợp đồng bị từ chối là điều đương nhiên, hay anh để em chế biến nó qua công ty của em?

– Không được, giờ phải sửa đổi, bổ xung chức năng, không kịp, cay nhất là con Oanh đã cho người qua tao thu hồi toàn bộ phí môi giới, bôi trơn, chạy dự án. V. V, mà tao đang phân vân không hiểu thằng nào đủ bản lĩnh giúp con Oanh làm việc này, mà chúng lại có đủ mọi chứng từ liên quan, nhẽ thằng Phú nó độn thổ được về chỉ đạo, thằng nào đã giúp nó?

– Thằng Lâm cũng giúp bên em vài cái, bọn này quả thực không hiểu nổi, tạm thời em chưa nghĩ ra cách gì anh ạ, à mà để em gọi hỏi thằng Lâm, em nhớ là ngày xưa, hồi thằng Phú chưa bị tóm, giới giang hồ nổi cộm lên một nhân vật bí ẩn, tên Trần Ngọc, em chưa biết mặt, nhưng thằng Lâm nó biết, nghe bảo là chỗ anh em rất thân tín với Phú, hay là thằng này ra mặt anh ạ.

– Mày cứ nghĩ đi, giang hồ thì nó có những cách giải quyết của nó, thằng nào hay con nào cũng không quan trọng, nó đã dùng đòn này chơi tao thì sẽ có cách khác chơi lại nó, giờ chưa phải lúc nghĩ cách trả thù, mày còn nhớ cái dự án đắp chiếu gần 4 năm nay ở Đà Nẵng chứ, theo báo cáo mới nhất thì một doanh nghiệp nước ngoài vừa mua 51%, đã triển khai một số các hạng mục hạ tầng, tao có vài suất ngoại giao ở đó, tao quẳng vào đó ít tiền để đầu tư, đứng tên con gái tao, mày nhớ việc này mà chỉ đạo anh em nó lưu tâm.

– Dạ, em nhớ chứ, em cũng có 2 xuất, anh yên tâm, có vốn nước ngoài vào thì việc triển khai rất dễ thôi, thế còn trên Đồng mô anh tính sao ạ.

– Cái này tao không lo, tao sẽ chỉ đạo bán, mày tìm đối tác đi, càng nhanh càng tốt, bọn thanh tra nó vào thẩm tra cũng hết hơi, mấy thằng cũ sắp hưu rồi, lại phải nuôi mấy thằng mới.

– Bọn đấy đơn giản mà anh, sắp tới em bố trí một sàn giá gốc ở dự án liên doanh với công ty, cho anh em chúng nó chia nhau, cứ để em lo.

– Mày là rất hay chủ quan, tao vừa rồi hút chết cũng chỉ vì cả tin anh em.

– Cũng tại anh quyết nhanh quá, chứ hôm đó anh bảo em, cho đàn em nó giám sát đưa anh đi thì đâu đến nỗi.

– Mày ngu lắm, lúc nào cũng kè kè bên nhau để có mà chết cả nút à, thôi triển khai việc đi.

– Dạ vâng.

Kết thúc cuộc họp giao ban, sau khi các phòng ban ra về, chỉ còn lại phó giám đốc Minh và giám đốc Nhã:

– Này, vẫn là chuyên án 547XX, tôi phải thẳng thắn phê bình đồng chí, trong cuộc họp tôi đã nói rõ, đồng chí có ý kiến gì không?

– Dạ, thưa anh, quả là sai sót của tôi, của anh em, tôi không nghĩ anh Biền lại…

– Thôi thôi, không nhắc lại việc của anh Biền, nhưng việc buộc phải điều chuyển cậu về nhận công tác khác sắp tới, cậu nghĩ sao?

– Dạ, tôi chấp hành theo sắp xếp của tổ chức, không có ý kiến.

– Nhưng cậu vẫn phải làm báo cáo, gửi lại cho mình trước khi có quyết định mới. Riêng trường hợp của Nguyễn Sơn, phức tạp đấy, cái này cậu phải sớm có chi tiết về việc này, nên động viên cậu Sơn, hoàn cảnh khó khăn, sợ nhất là Sơn sẽ suy nghĩ tiêu cực, cậu hiểu mình chứ?

– Dạ, báo cáo anh, tôi sẽ tiến hành ngay.

Đợi cho Minh ra khỏi phòng, giám đốc Nhã lấy điện thoại, bấm số:

– Alo, tôi giám đốc CA… cho tôi gặp đồng chí Bộ trưởng Thành.

– Dạ, xin lỗi đồng chí có lịch hẹn chưa ạ?

– Cô làm ơn cứ nói với BT, rằng tôi đang có việc gấp, tôi chưa có hẹn trước, cảm ơn.

Một lát sau, điện thoại phòng Bộ trưởng Thành vang lên:

– Alo, tôi Ngô Bá Thành nghe.

– Chào anh Thành, tôi Nhã GĐ CA… đây anh, xin phép được gặp anh trao đổi một vài vấn đề, có liên quan đến thuộc cấp của anh, thứ trưởng Phùng Quý Nho.

– Vậy hả, tôi cũng vừa nhận được đơn xin nghỉ phép của Nho, xin nghỉ để chữa bệnh, có cả chuẩn đoán bệnh của BV X, có gì không thưa đồng chí giám đốc CA?

– Việc rất quan trọng anh ạ, xin anh cái hẹn chiều nay được không?

– Rất tiếc là tôi lại sắp đến giờ ra sân bay, nếu nhanh thì qua văn phòng mình luôn.

– Anh đi công tác ạ, bao giờ anh về?

– Ba ngày nữa, tôi bay vào Tp HCM.

– À vậy xin gặp anh sau ba ngày nữa, chuyện rất phức tạp nên phải trao đổi kỹ với anh.

– Vậy thế đi, hẹn anh sau.

Tiếng chuông cửa nhà Giám đốc Nhã kêu kính coong, con gái anh đang chơi trong nhà, con bé mắc một căn bệnh thiểu năng trí tuệ, tuy đã 16 tuổi, nhưng hình hài như một đứa trẻ lên 6, nó mở cửa cho khách, chỉ nhoẻn cười ngơ ngác, dãi rớt còn chảy thè lè nơi má, vợ anh Nhã chạy vội ra đón khách:

Dạ, chào chị, xin lỗi chị hỏi ai?

Bảo Oanh hơi ngạc nhiên đôi chút, cô không thể nghĩ rằng, nhà của GĐ Nhã lại đơn giản và có phần hơi sập xệ đến vậy, ngôi nhà thuộc dạng nhà tập thể cũ, dễ cũng đến quá nửa thế kỷ rồi, trên trần nhà còn dán đầy ni lông, chắc chống vữa cũ rơi xuống, trong nhà có một bộ bàn ghế cổ, chân gãy phải táp miếng gỗ khác, góc nhà là một cái bếp, nhưng nó chẳng giống cái bếp tẹo nào, chỉ là một cái kệ bằng gỗ, trên để một cái bếp gas mini, cái quạt trần thì lờ đờ như sắp rụng, ở góc trong có một cái ri đô bằng vải hoa, cáu bẩn vì đã cũ rách, Oanh đoán chắc là nơi nghỉ ngơi của gia đình. Hoành tráng nhất trong nhà, có lẽ cũng là góc sạch sẽ nhất, chính là cái tủ thờ, trên có di ảnh của cụ Ông, có lẽ là cụ thân sinh anh Nhã, bên cạnh là một cái khung kính rất to, treo đầy huân chương, huy hiệu của cụ, cô ngập ngừng nói:

– Dạ, chào chị, tôi là Bảo Oanh, giám đốc doanh nghiệp Minh Phú, xin hỏi chị, tôi đến xin gặp anh Nhã có chút việc ạ.

– Mời chị vào, nhà tôi đang mắc bận ngoài kia, chắc sắp về rồi đấy, à đấy, có tiếng anh ý dưới cầu thang rồi.

– Dạ, Oanh khẽ lướt qua một vòng trong nhà, với vẻ mặt ái ngại cho gia cảnh anh, chẳng bù cho mấy thuộc cấp mà trước đây Oanh quan hệ, toàn nhà lầu, xe hơi sang trọng, sao một con người như anh, bao năm cống hiến, mà phải chấp nhận ở một nơi tồi tàn thế này sao, thật không thể tin nổi, đúng lúc anh Nhã bước vào, anh rất ngạc nhiên khi có sự xuất hiện của Oanh, vợ anh mỉm cười rồi ý tứ dắt con sang nhà hàng xóm:

– Chào cô Oanh, sao cô biết nhà tôi mà tìm được.

– Anh ạ, có khó gì đâu anh, nhà của các quan chức được niêm yết rõ ngoài bảng tin, he he.

– Cô đến bằng gì thế?

– Dạ, em đi ô tô, có lái xe trông rồi anh.

– Xin lỗi cô Oanh, vừa đi thông cống về đấy, tắc suốt, tôi phải sang hàng xóm tắm nhờ, người hơi luộm thuộm.

– Dạ, có sao đâu anh, nhà anh có còn diện tích nào khác không ạ?

– Có bây nhiêu đây thôi cô, làm gì còn chỗ nào nữa, của đơn vị phân cho, trước còn phải ở ghép với một cậu, sau cậu ý lấy vợ, nhượng lại xuất cho tôi, nên mới rộng thêm tý, cả thảy được 28m2, tôi làm thêm cái chuồng cọp ngoài kia, được gần chục mét nữa, cô uống tạm nước lọc, tôi lại không nghiện chè.

– Anh kệ em, vừa nãy là chị và cháu?

– À vâng, nhà tôi vừa nghỉ mất sức được một năm, cháu lớn công tác ở kiểm lâm trong Giai Lai, còn con bé bị cái bệnh thiểu năng, có lẽ do ảnh hưởng từ tôi thời chiến tranh để lại, nói rồi anh quay mặt đi chỗ khác ngậm ngùi.

– Vậy thì anh vất vả quá, lương bổng sao đủ nuôi mấy miệng ăn?

– Cũng tạm ổn cô Oanh à, mà cô tìm tôi có việc gì không?

– Vâng, em đến thăm anh chị chút thôi mà, em có hộp bánh mí cân hoa quả cho các cháu, tiện thể, em hỏi anh giúp cho kế hoạnh lên thăm anh Phú nhà em.

– Cô Oanh đến chơi còn quà cáp làm gì, à việc thăm Phú, có thể phải tạm hoãn chút, có vài việc liên quan giữa giám thị trại giam với một vài đối tượng bên ngoài, tay Biền chắc chị Oanh nghe nói rồi.

– Anh Biền sao thế anh, em có nghe thôi chứ chưa gặp.

– À không có chi, có lẽ phải khất cô Oanh sang tháng vậy, cô thấy sao?

– Dạ, vậy không dám phiền anh Nhã, tôi xin phép anh tôi về, cảm ơn anh đã quan tâm.

Tiễn cô Oanh ra cửa, đưa cô xuống tận chân cầu thang, có một bóng đen đứng nấp sau dãy nhà liền kề, tay lăm lăm cầm cái máy ảnh, chụp lia lịa, cho đến khi, bóng dáng Oanh leo lên xe, xe lăn bánh biến mất sau hàng cây.

Lên nhà, đã thấy vợ về, chị vội hỏi:

– Ai thế anh, cô ý đẹp và giàu có quá, cái chỗ cô ấy ngồi vẫn còn thơm mùi nước hoa.

Em để ý làm gì, vợ của một tử tù em ạ, đến hỏi về việc làm thủ tục xin đi thăm chồng, em dọn dẹp rồi nấu cơm đi, anh sang nhà chú Hinh đánh ván cờ, lát anh về.

Vợ Nhã dọn dẹp đồ, chợt thấy một cái túi rất đẹp và to, để ở góc cái ghế, cô tò mò mở ra xem, có một hộp bánh, toàn chữ tiếng tây, một chai rượu cũng thế, và một bịch nho, trên cũng dán mác toàn chữ tây, toàn những thứ đắt tiền mà chưa lần nào cô nhìn thấy ở nhà, thỉnh thoảng đi gặp ở đường, có thấy, nhưng không dám hỏi giá, bỗng cô thấy phía dưới, có một cái phong bì, cô vội mở ra xem, một xếp toàn đô la mỹ, cô đếm được 20 tờ giấy bạc mệnh giá 100 USD và một bưu thiếp có ghi:

“Thay mặt công ty Minh Phú, xin gửi tới anh cùng toàn thể gia đình, lời chúc sức khỏe”

Không tin vào mắt mình, quả là số tiền rất lớn, cô nghĩ lại bao nhiêu lần trước, mỗi khi có doanh nghiệp nào đó đến chơi, khi về, anh Nhã đều kiểm tra túi quà, nếu có tiền là dứt khoát anh trả lại, không nhận lấy một xu.

Lần này thì sao, số tiền này bằng cả bao năm phấn đấu nơi cơ quan cũ của chị, gấp gần 10 lần lương anh Nhã hiện tại, rồi chị nghĩ đến đứa con tật nguyền, trong sạch quá mà làm gì hả chồng, trong khi vợ con anh giờ vẫn còn khổ, nhà hỏng bấy lâu nay mà chưa có tiền sửa, cô nuốt nước mắt vào lòng, rồi như một phản xạ, như sợ có ai nhìn thấy, cô chạy ra đóng cửa, rồi mở cánh tủ gỗ ọp ẹp, sắp rời cánh, cô dấu vội cái phong bì vào đống quần áo, đứa con gái cứ nhìn mẹ mà cười, nó lúc nào cũng cười, miệng lại nhoe nhoét đầy nước dãi, cái khăn mặt được buộc vội nơi cổ nó đã ướt sũng mà mẹ nó vẫn chưa kịp thay.

Đang ngủ, bỗng tiếng điện thoại rung bần bật nơi đầu giường, Nguyễn Sơn mắt nhắm mắt mở với điện thoại, bấm nghe, không kịp alo, bên kia đã oang oang:

– Tao đây, Thanh đây.

– Thanh nào, à anh ạ, sao anh dùng số lạ thế, mà em tưởng ông anh quên thằng em rồi?

– Câm mẹ cái mồm mày đi, tao phải tạm gác liên lạc vài hôm, mà tao đã dặn rồi, phải cần thiết tao mới gọi, thế nào, việc của mày sao rồi, chỗ tay Nhã thế nào.

– Em nghĩ ông Nhã biết hết rồi anh ạ, anh nên tìm cách té đi, em cũng đang tìm cách té.

– Đồ ngu, lão dọa mày thôi, giờ nghe tao bảo đây, phong tỏa ngay mấy căn bên dự án cũ của tao đi, rẻ cũng phải bán, qua công ty tao, làm thủ tục để chuyển nhượng cổ phần, mày chọn ai tin cậy mà là thủ tục sang tên, hiểu chưa?

– Em biết rồi, sau khi anh đi, gặp nói chuyện với anh Nhã, em về tẩu tán hết, chỉ còn cổ phần ở chỗ anh thôi, chưa tìm ra ai cả, mấy người thân thì đã đứng tên mấy cuốn sổ đỏ rồi, giờ cho nó đứng tên nốt cổ phần, em sợ nếu thanh tra vào cuộc, nó nghi ngay.

– Mày ngu lắm, để tao bảo chúng nó chế biến lại, đẩy lùi thời gian sở hữu cổ phần về 3 năm trước là phù hợp ngay, sau mới mua nhà, bỏn có biết vào mắt.

– À đấy, thế mà em không nghĩ ra, anh đang đâu thế?

– Không cần hỏi, triển khai đi, tao chỉ đạo chỗ công ty xong hết cả rồi.

– Dạ anh.

Đúng hẹn, Trần Ngọc lại đón Bảo Oanh tại một nhà hàng của y, nhà hàng nằm ngay trung tâm thương mại lớn vào bậc nhất thành phố, có hai buồng thang máy được thiết kế riêng để đưa khách lên tầng cao nhất của tòa nhà, nhà hàng hưởng trọn một cái view hoành tráng, với tầm nhìn vươn ra Hồ Tây rộng lớn, một chiếc bàn được đặt trước với 4 chiếc ghế đã được kê sẵn.

Trần Ngọc luôn là người đúng hẹn, thói quen của y là bao giờ cũng đến trước cuộc hẹn 5 phút, y muốn chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ được hoàn hảo, không được phép sai sót, cho dù là nhỏ nhất, có lẽ nhờ cái đức tính này, là điểm cộng cho con người y, luôn đem lại cho y những thuận lợi trong mọi công việc, vẫn bộ comple trắng thần thánh, đầu tóc được chải chuốt bóng mượt, nước hoa thơm lừng, y bước xuống xe với một cái vẻ mặt đĩnh đạc, nhấc điện thoại bấm máy:

– Alo, dạ anh đã chuẩn bị đi chưa ạ, em vừa mới tới rồi anh.

– Tôi đang trên đường rồi, đón tôi nhé.

– Anh đến thì gọi lại giúp em, có người đưa anh lên ạ.

Vào ngồi chờ một lúc thì Bảo Oanh cùng Bảo Trang bước vào, hai cô không quá mất thời gian để tìm, đây cũng là lần đầu tiên, Bảo Oanh cho em gái đi dự tiệc, và cũng là để giới thiệu thân thế của Bảo Trang khi có thể sắp tới, Bảo Trang sẽ phải thay cô quyết định những công việc của công ty.

Trông thấy hai người đẹp, Trần Ngọc đã chủ động đứng dậy chào đón:

– Ôi trời, hôm nay hai cô thật quả là đẹp, rất hân hạnh được đón các người đẹp tại bàn tiệc nhỏ mọn này, hai nụ hôn lần lượt được đặt lên hai đôi bàn tay của Bảo Oanh và Bảo Trang.

– Anh Ngọc quá khen rồi, xin giới thiệu với anh, cô em gái em, Bảo Trang.

Một lần nữa, Trần Ngọc lại bối rối đứng lên, khẽ cúi chào Bảo Trang, y làm cô thẹn đến ửng hồng hai má vì cách đón tiếp rất lịch sự vào vẻ ngoài hào hoa của Trần Ngọc, cô cũng đứng dậy đáp lễ:

– Dạ, em nghe chị Oanh kể về anh Ngọc đã nhiều lần, nay mới được giáp mặt, quả thực anh Ngọc rất đẹp trai ạ, rất hân hạnh được biết anh.

– Ôi trời, có lẽ tôi phải trẻ lại đến cả vài chục tuổi ấy nhể, phải không cô Oanh, Ngọc liếc nhìn nhanh Oanh rồi lại quay sang Trang, y xoáy ánh mắt rất nhanh vào cặp tuyết lê căng tròn của Trang, quả thực là hai chị em quá đẹp, Trang chưa có chồng nên càng nhìn càng hấp dẫn.

Cả ba vui vẻ bởi màn chào hỏi, mải ngắm nghía hai người đẹp, xong Trần Ngọc vào vấn đề luôn:

– Hôm nay tôi sẽ giới thiệu với cô Oanh và em Trang đây, một nhân vật rất đặc biệt, đó là anh Hải, bên tổng thanh tra, khả năng rất cao sẽ ngồi ở ghế bí thư thành phố trong nhiệm kỳ tới, nói chung là chúng ta cần phải chung tay chung sức vào việc này, đáng lắm đấy, cơ hội cho doanh nghiệp lớn như Minh Phú.

– Vậy thì phúc đức cho MP quá anh, anh Ngọc giỏi thật đấy, mấy ổng ở trên, ai lên, ai xuống, bọn em chịu.

– Làm lớn thì phải chịu khó tìm tòi thôi mà cô Oanh, lần này ta phải đầu tư cho nó thật chu toàn, gợi ý nhỏ cho hai cô biết nhé, tôi vừa mới bỏ vào cái ghế sắp tới của tay Hải, 5 tỷ rồi đấy, gọi là đặt cửa quan hệ thôi, chưa đi vào cụ thể, tôi thấy đây là một cơ hội tốt, các cô nên quan tâm, nên tôi đã mạnh dạn mời tay Hải đến để giới thiệu.

– Dạ, anh cứ dạy bảo là bọn em xin nghe ạ, Bảo Trang thỏ thẻ lên tiếng.

Bước xuống chiếc xe hiệu Toyota Prado biển 80B, một người đàn ông khoảng ngoài 50, da trắng, dáng bệ vệ, hơi lùn, tay không bước thẳng vào sảnh tòa nhà, một nam thanh niên ăn mặc lịch sự, bước vội ra đón vị khách:

– Dạ thưa chú, mời chú đi theo lối này ạ.

– Cậu biết tôi là ai đâu mà mời nhỉ.

– Dạ, cháu được thông báo của chú Ngọc rồi ạ, tại cháu không được phép hỏi thôi ạ.

– Cảm ơn cậu.

Vị khách chính là khách mời đặc biệt của Trần Ngọc, Lê Hải đã bước nhanh theo chỉ dẫn của cậu thanh niên kia.

Thấy bóng dáng Hải đang bước tới, Ngọc lại đứng ngay dậy, đi nhanh ra đón rồi dẫn Lê Hải vào bàn, Bảo Oanh và Bảo Trang cùng đứng dậy đón tiếp vị khách quý.

Phòng làm việc của giám đốc CA Nhã.

Có tiếng gõ cửa, anh Nhã đang xem lại đống hồ sơ trên bàn, ngước mặt ra hướng cửa:

– Xin mời vào.

– Báo cáo đồng chí Giám đốc, tôi, trung tá Bùi Dũng có mặt theo chỉ đạo của đồng chí.

– À, Dũng hả, ngồi đi, mình cũng chờ cậu đây, thế nào, nhận quyết định chưa?

– Dạ, báo cáo giám đốc, tôi vừa nhận quyết định sáng hôm qua, cả ngày hôm qua và sáng nay, tôi đã làm việc và nhận bàn giao lại chỗ đồng chí Minh, đây là một số hồ sơ anh Minh vừa chuyển lại cho tôi.

– Tốt, thế này nhé, hiện nay có một vài đối tượng, đang là những vị lãnh đạo cấp cao, các đối tượng này đang chịu ảnh hưởng chi phối từ hai giới, một là giới doanh nghiệp, gồm các đại gia có máu mặt, trong số các doanh nghiệp đặc biệt có cả sự góp mặt của nhiều ngân hàng, hai là giới giang hồ xã hội đen, giới này hoạt động cực kỳ tinh vi và rất liều lĩnh, chắc anh Minh đã nói qua với anh rồi, giờ tôi muốn bàn với đồng chí những phương án cụ thể, với từng đối tượng một.

– Dạ, báo cáo giám đốc, tôi cũng đã xem qua, gần đây một số lãnh đạo đang có dấu hiệu chuyển và rửa tiền, với số lượng tiền giao dịch khá lớn, cá biệt có trường hợp chuyển tiền, với số tiền lên đến gần 40 tỷ đồng, đối tượng chuyển tiền là ông ông Phùng quý Nho, chuyển cho đơn vị thụ hưởng là công ty Minh Phú.

– Chà chà, có chuyện này sao? Bà chủ công ty này là vợ của tử tù Y8 trong chuyên án 547XX mà tôi đang giải quyết, giờ lại có vụ chuyển tiền, rồi sao nữa đồng chí?

– Dạ cũng trong sáng nay, theo báo cáo của trinh sát ta báo về, chi nhánh ngân hàng ABC tại… vừa thông báo, sau khi kiểm quỹ, một số tiền lên tới vài trăm tỷ hiện tại bỗng dưng biến mất, không rõ nguyên nhân, đáng chú ý là không phải là bị lấy cắp, mà là có nghi vấn tay trong của chi nhánh này dùng thủ đoạn nghề nghiệp, chuyển tiền ra ngoài cho đối tượng khác để kinh doanh kiếm lời, đặc biệt trong số đối tượng này, toàn là quan chức cấp cao của tập đoàn, ông Nguyễn Thanh, trưởng ban đầu tư thuộc tập đoàn Vinaxxx, ông Phùng quý Nho, thứ trưởng bộ XX và một số đối tượng khác.

– Có hồ sơ báo cáo cụ thể chưa?

– Dạ, báo cáo đồng chí, tôi đang đề nghị anh em hoàn tất, chắc phải sang đến đầu tuần sau mới xong anh ạ.

– Đồng chí có nắm được, các đối tượng trên dùng tiền của ngân hàng đầu tư vào lĩnh vực gì không?

– Dạ, chủ yếu là bất động sản, công ty Toàn Lực của Nguyễn Thanh có thể còn có dấu hiệu chuyển tiền ra nước ngoài.

– Cụ thể các dự án nào.

– Dạ, cái này tôi còn phải làm việc với mấy anh bên ngân hàng, có gì báo cáo anh sau.

– Tốt, có đồng chí về giúp tôi giải quyết khá nhiều vấn đề, cảm ơn đồng chí.

– Dạ, xin phép đồng chí, tôi đi làm nhiệm vụ.


Còn tiếp…

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến