Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: 12 nữ thần – Quyển 2

Kèo cá cược

Truyện Sex: 12 nữ thần – Quyển 2

Phần 1

“Hữu thực vô danh… Có tài mà lại không ai biết…” Liêu Thiên Ý rời khỏi tay Dương, ánh mắt nàng nhìn hắn bớt hẳn tò mò và thay bằng một chút khinh bỉ: “Hóa ra ngươi giả vờ hèn yếu ngây ngô chỉ để chứng thực cho cái tên này thôi sao…”
“Cũng không hẳn là vậy…” Dương đáp, miễn cưỡng để cơ thể mềm mại của nàng rời khỏi tay mình.

“Đó là chuyện của ngươi. Nhưng đừng nghĩ rằng ta sẽ biết ơn ngươi, ta vốn không cần ngươi cứu.”

Dương lắc đầu đáp: “Ta biết nàng không cần ta cứu, ta chỉ nhân cơ hội này để thể hiện trước mặt người đẹp một phen thôi. Hà hà…”

Thiên Ý đỏ mặt: “Vô sỉ!”










Dương đắc ý: “Ta chính là Hữu Thực vô sỉ! Nhưng phải nói, nhờ sự vô sỉ của ta mà nàng không bị lộ thực lực trước mặt đông người đấy nhé!”

Thiên Ý nheo mắt: “Vậy ư? Ta thì không muốn nợ ơn người khác, ngươi muốn ta trả ơn thế nào?”

Dương vờ phân vân suy xét: “Ừm… Ta không ham tiền tài vật chất, cũng không cần nàng báo ơn, nhưng nếu nói vậy thì… một cái hôn là được…”

“Vậy sao… Nhắm mắt lại đi…” Thiên Ý nói giọng mê hoặc.

Nào có dễ ăn, nhưng Dương cảm thấy tò mò về hành động tiếp theo của nàng nên cũng thử nhắm mắt lại, lập tức nhận được cảm giác lạnh lẽo nơi cổ họng.

Dương mở mắt và thấy Thiên Ý vừa đưa thanh tiêu của nàng chỉ vào cổ họng hắn theo hướng từ dưới lên, chỉ cần Dương bất cẩn thì ngọn tiêu này lập tức có thể đâm xuyên từ cổ họng lên não hắn.

Trừng mắt nhìn Dương, Thiên Ý lạnh lùng nói: “Ta ghét nhất là những kẻ dâm tà đê tiện!”

“Ặc… Chỉ là đùa thôi…”

Chợt một ngọn thương phóng đến, Dương vội kéo Thiên Ý tránh đi.

Người ném là Lưu Tấn Vũ, gã nhìn Dương và nói: “Tình tứ đủ chưa? Tưởng luyện được Tử Vong hệ thì có thể xem chúng ta không ra gì ư?”

Dương đáp: “Không phải ta xem các ngươi không ra gì, mà các ngươi vốn không ra gì! Bao nhiêu người như vậy đi bao vây ám toán một cô gái, hơn nữa nàng cũng là người Long tộc như ngươi, hừ!”

“Đây là chiến trường! Ta không diệt nàng thì nàng sẽ diệt ta!”

Phúc Pháp tiến đến chỗ Dương, lắc đầu nói: “Đây không phải chiến trường! Đây chỉ là di tích của chiến trường, có thể tranh nhưng đâu cần phải tử chiến? Ngươi ám toán nàng không phải vì cái gọi là tự vệ, mà do ngươi ganh tỵ vì Liêu Thiên Ý nổi trội hơn ngươi!”

Thấy Phúc Pháp xuất hiện, Tuyết Ly đang đứng sau lưng Tấn Vũ bước tới: “Chỗ Tấn Vũ nói chuyện, thứ con hoang của tiện tì như ngươi có tư cách gì mà lên tiếng?”

Phúc Pháp nghiến răng: “Không được gọi mẹ ta là tiện tì!”

Chợt Dương vỗ vai Phúc Pháp rồi chậm rãi bước lên…

Thấy Dương lạnh lùng bước đến, Tuyết Ly e sợ lùi lại nấp sau lưng Tấn Vũ: “Ngươi định làm gì?”

Lưu Tấn Vũ lại hừ nhẹ, không chút lo lắng: “Hổ báo phết nhỉ! Tử Vong hệ có thể giúp ngươi dễ dàng hạ bọn âm binh, nhưng nên nhớ ta không phải âm binh! Ta là thiên tài của Long tộc!”

Dứt câu, Lưu Tấn Vũ lấy ra một ngọn kích, khiến bọn người xung quanh ồ lên: “Ồ! Tấn Vũ lấy hàng nóng ra rồi! Đó là Tiên Bảo cao cấp trứ danh của hắn, Lưu Tinh Kích!”

“Tiên bảo cao cấp ư? Thật đúng dịp…”

Nhìn Dương cười tự tin, người xung quanh không khỏi kinh ngạc: “Đúng dịp? Chẳng lẽ tên này còn có hàng khủng hơn?”

Ngay lúc đó, Dương lấy ra một thanh kiếm…

Một kẻ có chút hiểu biết về giả kim bật cười: “Ha ha… Tưởng gì!”

Người khác hỏi: “Là sao? Đó là bảo vật gì?”

Kẻ kia đáp: “Tuy chất liệu của lưỡi kiếm có phần kỳ lạ, nhưng qua hình dạng cán kiếm, ta có thể khẳng định đây chỉ là Linh Bảo!”

“Linh Tướng 1 dùng Linh Bảo đấu với Linh Tướng 4 dùng Tiên Bảo cao cấp. Không cần não cũng đoán được kết quả!”

Nghe tiếng bàn luận và biết Dương chỉ dùng Linh Bảo, Lưu Tấn Vũ tràn ngập tự tin, liền vận linh lực nhảy đến đập thẳng ngọn kích xuống đầu Dương.

Ngược lại, Dương chỉ chậm rãi giơ kiếm qua đầu.

Thanh kích to lớn nặng nề đập vào lưỡi kiếm mỏng manh, những tưởng sẽ có cảnh kiếm vỡ máu tuôn, nhưng sau tiếng va chạm, không ngờ rằng ngọn kích lại bị lưỡi kiếm ngăn cản hoàn toàn.

Người xem kinh ngạc, nhưng Lưu Tấn Vũ còn kinh ngạc hơn nhiều, bởi hắn đang dùng hai tay, vận toàn lực, vậy mà vẫn không thể chiếm chút ưu thế dù vẫn cảm nhận được rằng linh lực Dương chỉ ở mức Linh Tướng cấp 1. Tấn Vũ hiểu, thứ làm nên khác biệt chắc chắn là chất lượng của thanh kiếm trên tay Dương, thanh kiếm có lưỡi màu tím yêu dị…

“Đây là kiếm gì?” Tấn Vũ hỏi.

Dương không cần giấu, bởi kiếm này cũng không chút tiếng tăm như cái tên Lý Hữu Thực của hắn: “Kiếm tên Tử Tình!”

Để nói về lai lịch thanh kiếm, phải nhắc một đoạn quá khứ…

Kinh Vô Nguyệt mang trong mình dị hỏa có tên U Minh Tử Hỏa, một ngọn lửa có tính chất tương đồng với Tử Vong hệ. Để phát huy uy lực của ngọn lửa này, Kinh Vô Nguyệt vốn thích dùng kiếm đã tìm được Tử Nguyệt thánh kiếm, Thánh Bảo trung cấp có thuộc tính Tử Vong.

Trận chiến trên núi Phẫn Nộ kết thúc, chiếc nhẫn của Kinh Vô Nguyệt được Dương tìm thấy và một cuộc chia chác diễn ta, Hoài Bão và Sùng Hạo đều có kiếm riêng cho nên món vật quý nhất là Tử Nguyệt kiếm rơi vào tay Dương, sau đó hắn đã tháo gỡ cán kiếm để dùng lưỡi kiếm kết hợp với cán kiếm Đa Tình, Tử Nguyệt – Đa Tình, trở thành Tử Tình kiếm.

Khi hai từ Tử Tình rời khỏi miệng Dương, Tử Vong khí được Tử Tình kiếm cường hóa tản ta khỏi lưỡi kiếm và men theo thân Lưu Tinh kích xông đến hai tay Tấn Vũ, Tử Vong khí của Dương tuy ít nhưng lại cực kỳ thuần túy, dễ dàng xông qua lớp linh lực phòng ngự của Tấn Vũ và ăn vào tay hắn làm đầu ngón tay của tên này khô héo dị thường, Tấn Vũ giật mình buông tay khỏi thân kích, lui ra và chật vật tống khứ tử khí ra ngoài.

Không còn chủ nhân nắm giữ, Lưu Tinh kích rơi xuống và bị Dương bắt lấy rồi nhanh chóng thu vào nhẫn làm của riêng.

Tấn Vũ tức giận: “Khốn kiếp! Trả đây!”

Dương châm chọc lập lại câu của Tấn Vũ: “Đây là chiến trường. Ta không đoạt bảo của ngươi thì ngươi sẽ đoạt bảo của ta…”

Khi Dương dứt câu thì chợt một tràng âm thanh từ xa vọng đến: “Xác nhận đụng độ giữa binh sĩ hai phe, chiến công đầu: Binh sĩ phe Mạc – Lý Hữu Thực thành công đoạt bảo từ tay binh sĩ phe Lê – Lưu Tấn Vũ. Kích hoạt chế độ chiến tranh!”

Không lâu sau đó là một câu khác: “Lý Hữu Thực đã trở thành đệ nhất chiến sĩ với 13.442 điểm chiến tích!”

Khi âm thanh vừa dứt, từ đỉnh của những Chiến Thần trụ còn tồn tại rải rác khắp chiến trường cùng bắn ra những cột sáng cao hàng trăm mét, là cột sáng báo hiệu vị trí mỗi trụ. Đồng thời, những hàng chữ trên mỗi trụ của phe Lê – Mạc cũng thay đổi, không còn là xếp hạng chiến tích riêng binh sĩ mỗi phe nữa mà là bảng xếp hạng tổng thể của binh sĩ cả hai phe.

“Đệ Nhất – Mạc – Lý Hữu Thực – 13.442”

“Đệ Nhị – Mạc – Liêu Thiên Ý – 6.106”

“Đệ Tam – Lê – Long Văn Phương – 4.183”

“Hạng 4 – Lê…”

Sau khi kết thúc một trận chiến, Chiến Thần trụ sẽ chuyển sang chế độ Hòa bình, lúc này thì binh sĩ hai phe không đối đầu nhau mà chỉ dọn dẹp cạm bẫy, xác chết, hoặc cứu chữa đồng đội… Bảng xếp hạng của Chiến Thần trụ cũng chỉ xếp riêng theo mỗi phe để tránh ganh đua và gây chiến ngoài ý muốn.

Đến lúc chiến tranh tiếp diễn, khi có binh sĩ đã báo danh của hai phe chạm trán nhau thì Chiến Thần trụ sẽ kích hoạt chế độ Chiến tranh, vị trí mỗi trụ được chỉ rõ hơn bằng cột sáng, bảng xếp hạng của hai phe sẽ nhập làm 1 và những chiến tích đặc biệt của mỗi phe sẽ được trụ của phe đó thông báo rộng rãi ra ngoài để động viên sĩ khí.

Tất cả người từng báo danh ở trụ đều đã có thông tin trên, và khi nghe thông báo Lý Hữu Thực đoạt chiến công đầu, đạt hơn 13 nghìn điểm ngay khi trận chiến mới bắt đầu thì không khỏi sinh ra ghen ghét.

“Hơn 13 nghìn điểm, mỗi âm binh cấp Vương tuy không bằng chiến sĩ cấp Vương nhưng hẳn cũng được khoảng 5000 điểm, cộng với đoạt được Tiên Bảo cao cấp khoảng 3000 điểm, tên này quả nhiên là giả heo ăn thịt hổ!”

Dương giành được chiến công đầu thì đương nhiên Lưu Tấn Vũ, vốn trước đó là thiên tài oai phong lãnh đạo phe Lê, giờ lại thành người phải nhận nỗi nhục đầu, không khỏi nghiến răng nhìn Dương bằng ánh mắt thù hận: “Khôn hồn thì trả kích cho ta và quỳ xuống xin lỗi! Còn không…”

Vừa nói, cơ thể Lưu Tấn Vũ vừa biến đổi, nhanh chóng hóa thành Long thể quý tộc màu lửa với ba chiếc sừng oai vệ trên đầu.

“Quả nhiên là Long thể quý tộc cực kỳ cao quý, lại còn là Long hóa cấp độ 2! Tử Vong lực của Tướng cấp 1 làm sao phá hủy nổi sức sống của Long thể quý tộc của Tướng cấp 4? Tên Lý Hữu Thực này tiêu rồi!”

“Cũng chưa chắc… lỡ… lỡ nó đánh bại Tấn Vũ thì sao?”

“Thì… chúng ta chơi tập thể! Cùng là cấp Tướng, chúng ta mấy chục người không lẽ sợ hắn?”

Từng đối đầu với kẻ mang Long thể hoàng gia như Long Ngạo và cả Long thể bá vương như Sùng Hạo, đương nhiên Dương không hề e ngại cái gọi là Long thể quý tộc của Tấn Vũ, đáp lại lời đe dọa, hắn ngửa tay ngoắc gọi: “Đến đây!”

“Mày dám!” Lưu Tấn Vũ tức giận, gầm lên rồi toàn thân bốc hỏa xông thẳng đến vồ lấy Dương.

Lưu Tấn Vũ đáng thương cứ ngỡ mình mạnh, nào hay hiện tại bị Dương biến thành vật thí nghiệm cho hắn thử chiêu…

Tử Vong khí bốc lên ngùn ngụt trên Tử Tình kiếm, Dương bình tĩnh chờ đợi. Ngay khi Lưu Tấn Vũ vồ tới, Dương giơ Tử Tình kiếm lên giả vờ định dùng kiếm cản đòn khiến Tấn Vũ đổi hướng tránh kiếm, nào ngờ khi tránh né cũng là lúc Tấn Vũ tự nạp mình vào nắm đấm bên tay còn lại của Dương…

Binh!

Âm thanh không quá lớn, Dương không Long hóa, không dùng nộ, cũng không dùng quá nhiều lực vào đòn Cuồng này, nhưng đòn Cuồng bình thường nhất lại mang theo Tử Vong khí.

Khoảnh khắc tưởng chừng như thời gian dừng lại, rồi từ vị trí tiếp xúc giữa nắm đấm của Dương và bụng của Tấn Vũ, Tử Vong khí lan tỏa và bắt đầu hủy diệt sức sống của Tấn Vũ khiến cơ thể tên này lão hóa nhanh một cách khủng khiếp, vảy rồng rơi rụng để lộ làn da nhăn nhúm già nua, nhanh đến mức khi Dương giật mình và vội vàng thu Tử Vong khí trở lại thì sự lão hóa đã lan đến cổ Tấn Vũ.

Nhìn cơ thể mình, Tấn Vũ run rẫy ngã bẹp xuống đất, nhìn Dương như nhìn ác quỷ và lê lết tấm thân nhích xa Dương từng chút một…

Dương cũng kinh sợ không thua Tấn Vũ là bao, bản thân hắn chỉ vì tò mò mà thử dùng Tử Vong Cuồng, không ngờ rằng sự kết hợp này lại quá mức đáng sợ… Trực tiếp hủy diệt sức sống của một Long thể quý tộc cấp độ 2…

Nhìn sự hoảng loạn của Tấn Vũ, Dương định bước đến xin lỗi, nhưng một bóng người lướt đến ngăn giữa hắn và Tấn Vũ, áo trắng khẽ lay, nàng chỉ ngọn tiêu về phía hắn: “Ngươi thật quá tàn độc rồi!”

Thấy Thiên Ý đang nhìn mình với ánh mắt đầy địch ý, Dương phân bua: “Ta không cố ý…”

Một người khác gào lên: “Kẻ này luyện một hệ quá tàn ác! Tất cả cùng xông lên, liều mạng cũng phải diệt trừ hắn!”

Hàng chục người xông vào Dương, một số khác bao vây phía ngoài, cung nỏ gương ra…
Phần 1

“Hữu thực vô danh… Có tài mà lại không ai biết…” Liêu Thiên Ý rời khỏi tay Dương, ánh mắt nàng nhìn hắn bớt hẳn tò mò và thay bằng một chút khinh bỉ: “Hóa ra ngươi giả vờ hèn yếu ngây ngô chỉ để chứng thực cho cái tên này thôi sao…”
“Cũng không hẳn là vậy…” Dương đáp, miễn cưỡng để cơ thể mềm mại của nàng rời khỏi tay mình.

“Đó là chuyện của ngươi. Nhưng đừng nghĩ rằng ta sẽ biết ơn ngươi, ta vốn không cần ngươi cứu.”

Dương lắc đầu đáp: “Ta biết nàng không cần ta cứu, ta chỉ nhân cơ hội này để thể hiện trước mặt người đẹp một phen thôi. Hà hà…”

Thiên Ý đỏ mặt: “Vô sỉ!”

Dương đắc ý: “Ta chính là Hữu Thực vô sỉ! Nhưng phải nói, nhờ sự vô sỉ của ta mà nàng không bị lộ thực lực trước mặt đông người đấy nhé!”

Thiên Ý nheo mắt: “Vậy ư? Ta thì không muốn nợ ơn người khác, ngươi muốn ta trả ơn thế nào?”

Dương vờ phân vân suy xét: “Ừm… Ta không ham tiền tài vật chất, cũng không cần nàng báo ơn, nhưng nếu nói vậy thì… một cái hôn là được…”

“Vậy sao… Nhắm mắt lại đi…” Thiên Ý nói giọng mê hoặc.

Nào có dễ ăn, nhưng Dương cảm thấy tò mò về hành động tiếp theo của nàng nên cũng thử nhắm mắt lại, lập tức nhận được cảm giác lạnh lẽo nơi cổ họng.

Dương mở mắt và thấy Thiên Ý vừa đưa thanh tiêu của nàng chỉ vào cổ họng hắn theo hướng từ dưới lên, chỉ cần Dương bất cẩn thì ngọn tiêu này lập tức có thể đâm xuyên từ cổ họng lên não hắn.

Trừng mắt nhìn Dương, Thiên Ý lạnh lùng nói: “Ta ghét nhất là những kẻ dâm tà đê tiện!”

“Ặc… Chỉ là đùa thôi…”

Chợt một ngọn thương phóng đến, Dương vội kéo Thiên Ý tránh đi.

Người ném là Lưu Tấn Vũ, gã nhìn Dương và nói: “Tình tứ đủ chưa? Tưởng luyện được Tử Vong hệ thì có thể xem chúng ta không ra gì ư?”

Dương đáp: “Không phải ta xem các ngươi không ra gì, mà các ngươi vốn không ra gì! Bao nhiêu người như vậy đi bao vây ám toán một cô gái, hơn nữa nàng cũng là người Long tộc như ngươi, hừ!”

“Đây là chiến trường! Ta không diệt nàng thì nàng sẽ diệt ta!”

Phúc Pháp tiến đến chỗ Dương, lắc đầu nói: “Đây không phải chiến trường! Đây chỉ là di tích của chiến trường, có thể tranh nhưng đâu cần phải tử chiến? Ngươi ám toán nàng không phải vì cái gọi là tự vệ, mà do ngươi ganh tỵ vì Liêu Thiên Ý nổi trội hơn ngươi!”

Thấy Phúc Pháp xuất hiện, Tuyết Ly đang đứng sau lưng Tấn Vũ bước tới: “Chỗ Tấn Vũ nói chuyện, thứ con hoang của tiện tì như ngươi có tư cách gì mà lên tiếng?”

Phúc Pháp nghiến răng: “Không được gọi mẹ ta là tiện tì!”

Chợt Dương vỗ vai Phúc Pháp rồi chậm rãi bước lên…

Thấy Dương lạnh lùng bước đến, Tuyết Ly e sợ lùi lại nấp sau lưng Tấn Vũ: “Ngươi định làm gì?”

Lưu Tấn Vũ lại hừ nhẹ, không chút lo lắng: “Hổ báo phết nhỉ! Tử Vong hệ có thể giúp ngươi dễ dàng hạ bọn âm binh, nhưng nên nhớ ta không phải âm binh! Ta là thiên tài của Long tộc!”

Dứt câu, Lưu Tấn Vũ lấy ra một ngọn kích, khiến bọn người xung quanh ồ lên: “Ồ! Tấn Vũ lấy hàng nóng ra rồi! Đó là Tiên Bảo cao cấp trứ danh của hắn, Lưu Tinh Kích!”

“Tiên bảo cao cấp ư? Thật đúng dịp…”

Nhìn Dương cười tự tin, người xung quanh không khỏi kinh ngạc: “Đúng dịp? Chẳng lẽ tên này còn có hàng khủng hơn?”

Ngay lúc đó, Dương lấy ra một thanh kiếm…

Một kẻ có chút hiểu biết về giả kim bật cười: “Ha ha… Tưởng gì!”

Người khác hỏi: “Là sao? Đó là bảo vật gì?”

Kẻ kia đáp: “Tuy chất liệu của lưỡi kiếm có phần kỳ lạ, nhưng qua hình dạng cán kiếm, ta có thể khẳng định đây chỉ là Linh Bảo!”

“Linh Tướng 1 dùng Linh Bảo đấu với Linh Tướng 4 dùng Tiên Bảo cao cấp. Không cần não cũng đoán được kết quả!”

Nghe tiếng bàn luận và biết Dương chỉ dùng Linh Bảo, Lưu Tấn Vũ tràn ngập tự tin, liền vận linh lực nhảy đến đập thẳng ngọn kích xuống đầu Dương.

Ngược lại, Dương chỉ chậm rãi giơ kiếm qua đầu.

Thanh kích to lớn nặng nề đập vào lưỡi kiếm mỏng manh, những tưởng sẽ có cảnh kiếm vỡ máu tuôn, nhưng sau tiếng va chạm, không ngờ rằng ngọn kích lại bị lưỡi kiếm ngăn cản hoàn toàn.

Người xem kinh ngạc, nhưng Lưu Tấn Vũ còn kinh ngạc hơn nhiều, bởi hắn đang dùng hai tay, vận toàn lực, vậy mà vẫn không thể chiếm chút ưu thế dù vẫn cảm nhận được rằng linh lực Dương chỉ ở mức Linh Tướng cấp 1. Tấn Vũ hiểu, thứ làm nên khác biệt chắc chắn là chất lượng của thanh kiếm trên tay Dương, thanh kiếm có lưỡi màu tím yêu dị…

“Đây là kiếm gì?” Tấn Vũ hỏi.

Dương không cần giấu, bởi kiếm này cũng không chút tiếng tăm như cái tên Lý Hữu Thực của hắn: “Kiếm tên Tử Tình!”

Để nói về lai lịch thanh kiếm, phải nhắc một đoạn quá khứ…

Kinh Vô Nguyệt mang trong mình dị hỏa có tên U Minh Tử Hỏa, một ngọn lửa có tính chất tương đồng với Tử Vong hệ. Để phát huy uy lực của ngọn lửa này, Kinh Vô Nguyệt vốn thích dùng kiếm đã tìm được Tử Nguyệt thánh kiếm, Thánh Bảo trung cấp có thuộc tính Tử Vong.

Trận chiến trên núi Phẫn Nộ kết thúc, chiếc nhẫn của Kinh Vô Nguyệt được Dương tìm thấy và một cuộc chia chác diễn ta, Hoài Bão và Sùng Hạo đều có kiếm riêng cho nên món vật quý nhất là Tử Nguyệt kiếm rơi vào tay Dương, sau đó hắn đã tháo gỡ cán kiếm để dùng lưỡi kiếm kết hợp với cán kiếm Đa Tình, Tử Nguyệt – Đa Tình, trở thành Tử Tình kiếm.

Khi hai từ Tử Tình rời khỏi miệng Dương, Tử Vong khí được Tử Tình kiếm cường hóa tản ta khỏi lưỡi kiếm và men theo thân Lưu Tinh kích xông đến hai tay Tấn Vũ, Tử Vong khí của Dương tuy ít nhưng lại cực kỳ thuần túy, dễ dàng xông qua lớp linh lực phòng ngự của Tấn Vũ và ăn vào tay hắn làm đầu ngón tay của tên này khô héo dị thường, Tấn Vũ giật mình buông tay khỏi thân kích, lui ra và chật vật tống khứ tử khí ra ngoài.

Không còn chủ nhân nắm giữ, Lưu Tinh kích rơi xuống và bị Dương bắt lấy rồi nhanh chóng thu vào nhẫn làm của riêng.

Tấn Vũ tức giận: “Khốn kiếp! Trả đây!”

Dương châm chọc lập lại câu của Tấn Vũ: “Đây là chiến trường. Ta không đoạt bảo của ngươi thì ngươi sẽ đoạt bảo của ta…”

Khi Dương dứt câu thì chợt một tràng âm thanh từ xa vọng đến: “Xác nhận đụng độ giữa binh sĩ hai phe, chiến công đầu: Binh sĩ phe Mạc – Lý Hữu Thực thành công đoạt bảo từ tay binh sĩ phe Lê – Lưu Tấn Vũ. Kích hoạt chế độ chiến tranh!”

Không lâu sau đó là một câu khác: “Lý Hữu Thực đã trở thành đệ nhất chiến sĩ với 13.442 điểm chiến tích!”

Khi âm thanh vừa dứt, từ đỉnh của những Chiến Thần trụ còn tồn tại rải rác khắp chiến trường cùng bắn ra những cột sáng cao hàng trăm mét, là cột sáng báo hiệu vị trí mỗi trụ. Đồng thời, những hàng chữ trên mỗi trụ của phe Lê – Mạc cũng thay đổi, không còn là xếp hạng chiến tích riêng binh sĩ mỗi phe nữa mà là bảng xếp hạng tổng thể của binh sĩ cả hai phe.

“Đệ Nhất – Mạc – Lý Hữu Thực – 13.442”

“Đệ Nhị – Mạc – Liêu Thiên Ý – 6.106”

“Đệ Tam – Lê – Long Văn Phương – 4.183”

“Hạng 4 – Lê…”

Sau khi kết thúc một trận chiến, Chiến Thần trụ sẽ chuyển sang chế độ Hòa bình, lúc này thì binh sĩ hai phe không đối đầu nhau mà chỉ dọn dẹp cạm bẫy, xác chết, hoặc cứu chữa đồng đội… Bảng xếp hạng của Chiến Thần trụ cũng chỉ xếp riêng theo mỗi phe để tránh ganh đua và gây chiến ngoài ý muốn.

Đến lúc chiến tranh tiếp diễn, khi có binh sĩ đã báo danh của hai phe chạm trán nhau thì Chiến Thần trụ sẽ kích hoạt chế độ Chiến tranh, vị trí mỗi trụ được chỉ rõ hơn bằng cột sáng, bảng xếp hạng của hai phe sẽ nhập làm 1 và những chiến tích đặc biệt của mỗi phe sẽ được trụ của phe đó thông báo rộng rãi ra ngoài để động viên sĩ khí.

Tất cả người từng báo danh ở trụ đều đã có thông tin trên, và khi nghe thông báo Lý Hữu Thực đoạt chiến công đầu, đạt hơn 13 nghìn điểm ngay khi trận chiến mới bắt đầu thì không khỏi sinh ra ghen ghét.

“Hơn 13 nghìn điểm, mỗi âm binh cấp Vương tuy không bằng chiến sĩ cấp Vương nhưng hẳn cũng được khoảng 5000 điểm, cộng với đoạt được Tiên Bảo cao cấp khoảng 3000 điểm, tên này quả nhiên là giả heo ăn thịt hổ!”

Dương giành được chiến công đầu thì đương nhiên Lưu Tấn Vũ, vốn trước đó là thiên tài oai phong lãnh đạo phe Lê, giờ lại thành người phải nhận nỗi nhục đầu, không khỏi nghiến răng nhìn Dương bằng ánh mắt thù hận: “Khôn hồn thì trả kích cho ta và quỳ xuống xin lỗi! Còn không…”

Vừa nói, cơ thể Lưu Tấn Vũ vừa biến đổi, nhanh chóng hóa thành Long thể quý tộc màu lửa với ba chiếc sừng oai vệ trên đầu.

“Quả nhiên là Long thể quý tộc cực kỳ cao quý, lại còn là Long hóa cấp độ 2! Tử Vong lực của Tướng cấp 1 làm sao phá hủy nổi sức sống của Long thể quý tộc của Tướng cấp 4? Tên Lý Hữu Thực này tiêu rồi!”

“Cũng chưa chắc… lỡ… lỡ nó đánh bại Tấn Vũ thì sao?”

“Thì… chúng ta chơi tập thể! Cùng là cấp Tướng, chúng ta mấy chục người không lẽ sợ hắn?”

Từng đối đầu với kẻ mang Long thể hoàng gia như Long Ngạo và cả Long thể bá vương như Sùng Hạo, đương nhiên Dương không hề e ngại cái gọi là Long thể quý tộc của Tấn Vũ, đáp lại lời đe dọa, hắn ngửa tay ngoắc gọi: “Đến đây!”

“Mày dám!” Lưu Tấn Vũ tức giận, gầm lên rồi toàn thân bốc hỏa xông thẳng đến vồ lấy Dương.

Lưu Tấn Vũ đáng thương cứ ngỡ mình mạnh, nào hay hiện tại bị Dương biến thành vật thí nghiệm cho hắn thử chiêu…

Tử Vong khí bốc lên ngùn ngụt trên Tử Tình kiếm, Dương bình tĩnh chờ đợi. Ngay khi Lưu Tấn Vũ vồ tới, Dương giơ Tử Tình kiếm lên giả vờ định dùng kiếm cản đòn khiến Tấn Vũ đổi hướng tránh kiếm, nào ngờ khi tránh né cũng là lúc Tấn Vũ tự nạp mình vào nắm đấm bên tay còn lại của Dương…

Binh!

Âm thanh không quá lớn, Dương không Long hóa, không dùng nộ, cũng không dùng quá nhiều lực vào đòn Cuồng này, nhưng đòn Cuồng bình thường nhất lại mang theo Tử Vong khí.

Khoảnh khắc tưởng chừng như thời gian dừng lại, rồi từ vị trí tiếp xúc giữa nắm đấm của Dương và bụng của Tấn Vũ, Tử Vong khí lan tỏa và bắt đầu hủy diệt sức sống của Tấn Vũ khiến cơ thể tên này lão hóa nhanh một cách khủng khiếp, vảy rồng rơi rụng để lộ làn da nhăn nhúm già nua, nhanh đến mức khi Dương giật mình và vội vàng thu Tử Vong khí trở lại thì sự lão hóa đã lan đến cổ Tấn Vũ.

Nhìn cơ thể mình, Tấn Vũ run rẫy ngã bẹp xuống đất, nhìn Dương như nhìn ác quỷ và lê lết tấm thân nhích xa Dương từng chút một…

Dương cũng kinh sợ không thua Tấn Vũ là bao, bản thân hắn chỉ vì tò mò mà thử dùng Tử Vong Cuồng, không ngờ rằng sự kết hợp này lại quá mức đáng sợ… Trực tiếp hủy diệt sức sống của một Long thể quý tộc cấp độ 2…

Nhìn sự hoảng loạn của Tấn Vũ, Dương định bước đến xin lỗi, nhưng một bóng người lướt đến ngăn giữa hắn và Tấn Vũ, áo trắng khẽ lay, nàng chỉ ngọn tiêu về phía hắn: “Ngươi thật quá tàn độc rồi!”

Thấy Thiên Ý đang nhìn mình với ánh mắt đầy địch ý, Dương phân bua: “Ta không cố ý…”

Một người khác gào lên: “Kẻ này luyện một hệ quá tàn ác! Tất cả cùng xông lên, liều mạng cũng phải diệt trừ hắn!”

Hàng chục người xông vào Dương, một số khác bao vây phía ngoài, cung nỏ gương ra…

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240 Phần 241 Phần 242 Phần 243 Phần 244 Phần 245 Phần 246 Phần 247 Phần 248 Phần 249 Phần 250 Phần 251 Phần 252 Phần 253 Phần 254 Phần 255 Phần 256 Phần 257 Phần 258 Phần 259 Phần 260 Phần 261 Phần 262 Phần 263 Phần 264 Phần 265 Phần 266 Phần 267 Phần 268 Phần 269 Phần 270 Phần 271 Phần 272 Phần 273 Phần 274 Phần 275 Phần 276 Phần 277 Phần 278 Phần 279 Phần 280 Phần 281

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến