Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Chinh phục gái đẹp – Chương 7

Kèo cá cược

Truyện Sex: Chinh phục gái đẹp – Chương 7


Phần 113

– Ha ha ha… Trường Sinh, cảm ơn cháu mấy ngày này có lòng chiêu đãi, thôi chuyện này từ từ tính đi, có thời gian đi đến Kinh Sơn gặp bác… bác sẽ chiêu đãi cháu.
Tạ Cửu Lĩnh hoàn toàn không để ý đến câu nói vừa rồi của Đinh Trường Sinh, cười cười cho qua.

Vấn đề này cũng khó trách, Tạ Cửu Lĩnh trên trận mạc kinh doanh thăng trầm hơn nửa đời người, ông có ánh mắt nhìn người rất có tay nghề, Đinh Trường Sinh tuổi còn rất trẻ, tuy trên con đường làm quan coi như cũng có chút thành tích, nhưng những điều này cũng không có thể làm cho Tạ Cửu hoàn toàn tin tưởng hắn, có đôi khi ngoài miệng không có lông cánh cũng thật đúng là không thể thu được tín nhiệm của người.

Đinh Trường Sinh không cười, vấn đề này cũng không cái gì buồn cười, chuyện này trước khi thành công, đoán chừng sẽ không có ai sẽ tin, chính hắn cũng là không chắc, huống chi là người khác.

Hắn không có đưa tiễn hai cha con của Tạ Cửu Lĩnh, các vấn đề cơ bản đều đã nói với Tạ Cửu Lĩnh xong rồi, còn Tạ Phương Quỳnh lúc này lại không muốn gặp hắn, cho nên sau khi chia tay với Tạ Cửu Lĩnh, hắn liền đón xe đến cục tài chính tìm Trọng Hãi lấy xe lại.










– Có nói thêm chuyện gì không?

Trọng Hãi ném cho Đinh Trường Sinh một điếu thuốc, chỉ chỗ ngồi đối diện hỏi.

– Không có, em xem cũng không còn có chuyện gì để nói với em, cùng bác nhìn nhìn cảnh hồ rồi quay trở về, đúng rồi… có phải bác Tạ cầu anh chuyện gì?

Đinh Trường Sinh cũng hỏi lại.

– Ông ấy nói với cậu?

– Em là ai chứ, chuyện giữa hai người làm gì mà em có phần, nhưng em nhìn ra bác Tạ rất cô đơn, nói như thế nào đây, có một loại cảm giác tựa như là ánh thái dương sắp lặn, anh có cái cảm giác này không? Giống như là một điểm ý chí chiến đấu cũng không còn có.

Đinh Trường Sinh hít một hơi thật sâu thuốc là rồi nói ra.

Trọng Hãi gật đầu, không nói thêm gì, hắn không có hoài nghi lời nói của Đinh Trường Sinh, bởi vì Đinh Trường Sinh chưa từng có lừa gạt hắn bao giờ, nhưng lúc này đây Đinh Trường Sinh thật sự là đang lừa hắn, Đinh Trường Sinh biết rõ Trọng Hãi cự tuyệt lời thỉnh cầu của Tạ Cửu Lĩnh, chuyện này làm cho trong lòng của Đinh Trường Sinh rất khó chịu, cho dù Tạ Cửu Lĩnh không còn là cha vợ của Trọng Hãi nữa, thì dù sao hai nhà cũng coi như là có liên quan đến lợi ích với nhau, sao lại có thể tuyệt tình như vậy chứ?

– Ông ấy nói đang gặp phiền toái, thành phố Kinh Sơn bên kia đối với bọn họ áp bức rất chặt, vẫn luôn muốn ông ấy thực hiện trách nhiệm với xã hội, đem quặng mỏ đã khai thác ra phục hồi xanh hóa đất đai, điều này phải cần một số tiền lớn, còn nói muốn đến Hồ Châu xây dựng nhà máy, cậu cảm thấy chuyện này có tin được không?

Trọng Hãi hỏi Đinh Trường Sinh…

– Há, nguyên lai là việc này, em thật ra lại không biết chuyện này, vậy bác Tạ có ý tứ gì?

Đinh Trường Sinh giả bộ hồ đồ hỏi.

– Ông ấy muốn cho chú của tôi nói với lãnh đạo thành phố Kinh Sơn một tiếng, bởi vì bí thư thành ủy thành phố Kinh Sơn – Ngô Hữu Đức là thuộc hạ truoc71 đây của chú tôi.

Trọng Hãi không có giấu diếm Đinh Trường Sinh, toàn bộ sự việc đều nói cho hắn biết, chính điều này làm cho Đinh Trường Sinh mới vừa rồi nói dối, có chút áy náy.

– Vấn đề này rất khó sao?

Đinh Trường Sinh thấy Trọng Hãi rốt cục cũng nói đến điểm mấu chốt, vì vậy bỏ thêm một mồi lửa.

– Chuyện này tôi vẫn chưa có suy nghĩ kỹ càng, đến cùng là chuyện gì xảy ra, Trường Sinh… cậu cũng biết, chú của tôi ly khai khỏi tỉnh Trung Nam cũng đã là một thời gian rồi, tôi lại thấy có một tín hiệu gì đó, theo cậu cảm thấy thì khả năng này có bao nhiêu phần trăm?

Trọng Hãi cau mày hỏi.

– Tín hiệu? Tín hiệu gì chứ?

Đinh Trường Sinh hỏi.

– Tôi bây giờ muốn biết mà cũng không được, nhưng tôi luôn có cảm giác chuyện của nơi này không có đơn giản như vậy, tôi tựa như có cảm giác có người điều khiển một mạng lưới to lớn, đang âm thầm theo sau chúng ta đập tới đây, nhưng hết lần này tới lần khác tôi đều không có nhìn ra đầu mối từ đâu đến.

Trọng Hãi lo lắng nói.

Đinh Trường Sinh nhìn thấy cử chỉ của Trọng Hãi tựa hồ có chút hoảng loạn rồi, trong lúc nhất thời không có chen vào nói, sợ quấy rối mạch suy nghĩ của Trọng Hãi.

– Trường Sinh… tôi hỏi cậu một sự kiện, chuyện của Triệu Khánh Hổ ra thế nào rồi?

Trọng Hãi tư duy nhảy vọt lại khiến cho Đinh Trường Sinh có chút theo không kịp.

– Triệu Khánh Hổ? Triệu Khánh Hổ thì làm sao vậy? Chuyện gì?

Đinh Trường Sinh sững sờ, hỏi.

– Tôi còn nhớ rõ đoạn thời gian trước cậu đã từng nói qua với tôi, Triệu Khánh Hổ cùng chú Ấn có khả năng là có quan hệ liên quan, lời này chính là cậu nói a.

Trọng Hãi nhắc nhở.

– Há… đúng rồi, lúc đó em đâu còn tại cục công an thành phố công tác, sau này em cũng chưa có hỏi lại việc này, như thế nào… Triệu Khánh Hổ cùng Ấn chủ nhiệm quả thực là có quan hệ?

Đinh Trường Sinh nội tâm run sợ nói.

– À… không có quan hệ gì… không có quan hệ gì.

Trọng Hãi giống như cũng nhớ tới Đinh Trường Sinh bây giờ là chủ nhiệm khu khai phát, chứ không phải là phó cục trưởng cục công an, cho nên chuyện này cũng không cần phải nói lại với hắn rồi.

Thế nhưng loại thái độ này của Trọng Hãi lại khiến cho Đinh Trường Sinh cực kỳ bất mãn, trong nội tâm không khỏi sinh ra có chút khúc mắc, hạt giống không tín nhiệm một khi gieo xuống, sẽ mọc rễ nẩy mầm, so với tế bào ung thư còn ngoan cố hơn, lúc rời khỏi cục tài chính, Đinh Trường Sinh trong lòng hạt mụn dần dần lớn rồi, nhất là cái hạt mụn này lại đến từ phía Trọng Hãi, điều này làm cho hắn rất khó tiếp nhận.

Bởi vì trước hắn có qua lại tại nơi này, cho nên theo từ tiểu khu Ngự Phủ Uyển dễ như trở bàn tay tra ra được nơi mà Hầu Hai nói Mã Kiều Tam nuôi bao tình nhân, một mực chờ đợi đến hơn bốn giờ chiều, hắn nhìn thấy một người đàn bà vội vã chạy đến cổng khu cư xá đón một đứa bé từ nhà trẻ.

Đinh Trường Sinh không có tiếp cận người đàn bà này, chỉ là từ xa xa chụp mấy bức ảnh đầy đủ rõ ràng, việc làm này là dùng làm lợi khí để đối phó với Mã Kiều Tam, hết cách rồi, nếu muốn cùng ác nhân quyết đấu, so với ác nhân thì phải tàn ác hơn mới được.

Lúc muốn rời đi, Đinh Trường Sinh không khỏi nghĩ tới Đàm Quốc Khánh, cũng không biết hắn hiện tại đang ở địa phương nào, từ sau cái lần kia chạy trốn trong tiểu khu này về sau, thì không còn thấy tung tích của hắn rồi.

Thế nhưng mà Đinh Trường Sinh nằm mộng cũng không nghĩ tới Đàm Quốc Khánh hiện tại đang ở đâu, bởi vì hắn lúc này đang an vị tại bên cạnh Tưởng Hải Dương, hơn nữa là tại bên trong bệnh viện nhân dân thành phố Hồ Châu, hắn đeo khẩu trang che miệng mũi, nhưng cũng không có ai chú ý, tại vì rất nhiều người đến bệnh viện đến đeo khẩu trang như vậy.

– Ông làm gì mà lại tìm tới đây vậy?

Tưởng Đại Dương thân thể vẫn chưa có tri giác, nhưng là tinh thần diện mạo thì đã tốt như trước đây rồi.

– Tôi tới đây là vì Đinh Trường Sinh mà tới, hắn cũng đã đến nơi đây để nhìn qua cậu, do tôi sợ hắn phát hiện, nên không dám áp sát quá gần, thằng này rất cảnh giác.

Đàm Quốc Khánh nuốt xuống âm ức nói.

– Đinh Trường Sinh tới đây? Lúc nào vậy?

Tưởng Hải Dương thất kinh hỏi.

– Mấy ngày trước đây, hình như hắn và một nữ y tá ở nơi này rất quen thuộc, có khả năng là có quan hệ khác, tôi theo chân hắn thời gian đã rất lâu rồi, về cơ bản mò ra quy luật của hắn cũng khá nhiều.

Đàm Quốc Khánh tiếp tục nói.

– Ông theo dõi Đinh Trường Sinh? Vậy mà tôi cứ nghĩ ông đã đi ra nước ngoài rồi, không ngờ ông vẫn còn dám ở tại trong nước, đã vậy còn dám theo dõi tên vương bát đản kia, lá gan của ông không nhỏ ah.

Tưởng Hải Dương hưng phấn nói.

– Tôi đi thì được rồi, nhưng không cam lòng, tôi vì sao đến mức đường cùng như thế này thì Tưởng thiếu là người rõ ràng nhất a, cho nên nếu không tiêu diệt được tên tiểu tử này, tôi chết cũng không nhắm mắt.

Đàm Quốc Khánh nói.

– Nhưng tôi nói cho ông biết, thằng Đinh Trường Sinh này không phải dễ trêu vào như vậy, chuyện của Cát Hổ ông biết chưa, chết ở trong tay hắn rồi, cho nên ông cẩn thận vẫn là tốt hơn, tôi bây giờ đã nghĩ thông suốt, chỉ cần hắn không trêu chọc tôi… tôi cũng không muốn đi trêu chọc hắn, dạng người này, là thứ liều mạng bất cần đời, còn người như vậy, tôi không trêu vào thì còn họa may yên ổn…

– Ha ha… Tưởng thiếu, cậu thật sự sợ hắn sao?

Đàm Quốc Khánh cười nói, đây nếu là trước kia, Đàm Quốc Khánh sẽ không dám cười nhạo Tưởng Hải Dương như vậy, nhưng bây giờ thì Tưởng Hải Dương hiện tại đã không còn là chủ tử của hắn nữa, hơn nữa Khang Minh Đức vì sao chết như thế nào thì Đàm Quốc Khánh cũng đoán được đại khái, hắn hôm nay sở dĩ đến tìm gặp Tưởng Hải Dương, không phải là muốn quay trở lại bên người Tưởng Hải Dương, mà là hắn không có tiền…

– Ông Đàm… ông cũng không còn trẻ nữa, người trong nhà của ông cũng vì ông mà phập phồng lo sợ, nếu ông không muốn đi ra nước ngoài, thì tìm một nơi nào nó yên ổn mà sống, chờ thêm vài năm tiếng gió đi qua, ông xuất ra ngoài thì cũng có thể, không đáng vì một tên liều mạng mà đem mạng của mình ra làm trò đùa…

Tưởng Hải Dương tận tình khuyên nhủ.

– Tưởng thiếu… cho dù cậu nhẫn nhịn nói như vậy, tuy cậu đối với Đinh Trường Sinh ẩn nhẫn, nhưng không có nghĩa là hắn từ bỏ ý đồ không có nhắm đến cậu đâu…

Đàm Quốc Khánh đốt một điếu thuốc, đem cái khẩu trang gở xuống, hơn nữa còn châm cho Tưởng Hải Dương một điếu thuốc.

– Có ý tứ gì?

Tưởng Hải Dương hỏi.

– Cái ngày cậu bị thương đó, tôi có theo chân của Đinh Trường Sinh đến hồ Thiên Nhất Sắc.

– Tôi cũng có đụng mặt với hắn khi đó…

Tưởng Hải Dương nói ra.

– Nhưng sau đó, tôi nhìn thấy hắn đi theo một người đàn bà hướng về trên núi đi tới, giống như chính là hướng đến biệt thự Vọng Hải lầu mà cậu ở đêm đó.

Đàm Quốc Khánh nhìn xem sắc mặt Tưởng Hải Dương, tiếp tục nói.

– Nói như vậy thì ông vẫn một mực theo dõi quan sát hành tung của Đinh Trường Sinh?

Tưởng Hải Dương trong nội tâm trở nên kích động, tuy hắn hiện tại không nhớ nổi đêm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong ý thức của hắn là nhớ đến chính mình lên đến lầu hai thì liền đã mất đi tri giác, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau mới có người phát hiện, chẳng lẽ chuyện đó và Đinh Trường Sinh có quan hệ sao?

Tưởng Hải Dương càng thêm trở nên kích động.

– Tôi không dám đến gần hắn, bình thường đều từ ở phía xa dùng ống nhòm quan sát, hơn nữa thằng này cùng gái điếm Trịnh Hiểu Ngãi có mối quan hệ không giống bình thường, đồng thời hắn ở trong nội thành này cũng có mấy nơi dừng chân, mỗi nơi đều có đàn bà, thằng Đinh Trường Sinh này, quả thực không phải người bình thường.

Đàm Quốc Khánh không thừa nhận cũng không được, hắn theo dõi Đinh Trường Sinh, có đôi khi cũng không thể tưởng tượng ra nỗi…

– Ông Đàm… nếu ông tiếp tục theo dõi hắn, cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp ông an bài, ông đã từng trải qua làm cảnh sát, so với tên Cát Hổ kia thì càng lành nghề hơn.

Tưởng Hải Dương cắn răng nói ra.

– Tưởng thiếu, tôi hôm nay đến nơi đây cũng là muốn mượn ít tiền, tài khoản của tôi bị phong tỏa, cũng không dám liên hệ người trong nhà để lấy tiền, cho nên…

– Bao nhiêu?

– Mượn trước mười vạn a.

– Ừ, ngày mai cứ đến công ty của tôi đến phòng tài vụ, trước ứng cho ông hai mươi vạn, đến lúc đó cứ nói phòng tài chính gọi điện thoại cho tôi.

Tưởng Hải Dương nói.

– Vậy thì tốt, cảm ơn Tưởng thiếu, tôi đi trước một bước…

– Được, ông cứ đi trước đi…

Tưởng Hải Dương nói.

Tưởng Hải Dương đối với Đinh Trường Sinh vẫn canh cánh trong lòng, nhưng vì Đinh Trường Sinh có vận khí quá tốt, lúc ấy tại Bạch Sơn chỉ còn kém một chút như thì đã đưa Thành Công cùng hắn vào cùng một chỗ chết, nhưng thằng này lại tránh thoát một kiếp, mà Cát Hổ thì lại chết đi, khiến cho Tưởng Hải Dương bắt đầu đối với Đinh Trường Sinh sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.

Thế nhưng lúc này Đàm Quốc Khánh xuất hiện lại khiến cho Tưởng Hải Dương một lần nữa dấy lên niềm hy vọng đối phó với Đinh Trường Sinh, Cát Hổ cao lắm cũng chỉ là một sát thủ nhưng tên sát thủ này sát khí quá nặng, lại không có có trí khôn, khác với Đàm Quốc Khánh, Đàm Quốc Khánh vẫn luôn muốn tìm Đinh Trường Sinh báo thù, như vậy mình giúp đỡ cho lão một chút vốn liếng cũng cũng không thành vấn đề, hơn nữa Đàm Quốc Khánh là đã từng được phân công quản lý phó cục trưởng đội hình cảnh công an, vô luận là năng lực điều tra hay là trinh sát thì Cát Hổ không thể so sánh bằng.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến