Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Sông quê mùa nước lũ

Kèo cá cược

Truyện Sex: Sông quê mùa nước lũ


Phần 20

Bến sông thật đông đúc, cái bến làng quê gắn bó với bao con người, bao thế hệ bừng lên sức sống, khi tất cả sống dậy hình ảnh làng quê, sống đông hiền hòa, cái chiếu được trải ra, buổi gói bánh chưng sao mà vui thế, Duyên ngồi sát cạnh tôi, cô Nga đang chỉ cho đứa con gái thân yêu cách gói bánh thế nào, cái thiên chức bắt buộc của người con gái làng quê mà ai cũng phải thuộc phải rõ, tôi mải ràng bánh, ôm chặt sợi lạt xoay vòng.
Nhìn Duyên lâu ngày gặp lại, đứa con gái dậy thì đã ánh lên, hồng lên nụ hoa hàm tiếu hé nở trong buổi xuân về.

Cái nồi đồng thật lớn, nồi bánh đang sôi, cô Nga và mẹ tôi mệt mỏi ngả mình, giao tôi và Duyên trông nồi bánh.

Bếp lửa rừng rực, nhìn đôi má Duyên ửng hồng, tim tôi rực lên nhịp đập nghe như rộn rã…










Nhặt Phúc.

Mưa buồn vắng lặng, vài bông tuyết lất phất bay lơ thơ qua cửa sổ, mùa đông lại đến rồi, chiều muộn buồn vắng, uể oải nhặt thanh củi ném vào lò sưởi, ánh mắt lãng đãng nhìn bông tuyết đang rơi. Ồ sao giống nhỉ! Ngày đó…

Cuối thu nắng vàng, gió nồm nam thổi mạnh, mùa thả diều đã tới, khi tiếng sáo diều cất lên từ cánh đồng làng, bên kia sông “vo vo” từng nhịp, cả lũ trẻ chúng tôi ào lên reo hò. Thi nhau chạy ra bờ sông, một chiếc hai chiếc, ba chiếc lao nhanh lên khỏi ngọn tre, kèm theo tiếng sáo diều réo rắt. Cánh diều nâu xậm dán giấy bồi, quét lên lớp hồ pha nhựa củ nâu, lớp giấy thật nhẹ thật dai chịu đựng sức gió, vượt lên đón gió đưa diều lên cao, diều lớn mang theo ba tầng sáo, khi diều lên cao tới tầng gió ổn định, cả đêm tiếng sáo đan xen trầm bổng vang vọng khắp xóm làng.

Tôi đứng bên mom sông ngước nhìn, Duyên e lệ níu nhẹ cánh tay tôi, ngọn gió ào lên đẩy cánh diều lên cao, tiếng sáo diều càng réo rắt, nhưng một cảnh tượng còn thần tiên hơn, khi bên kia sông những cây gạo cao vút, lúc lỉu trên cành tầng tầng lớp lớp quả, màu da đã xạm lại, quả chín lớp vỏ đã nứt ra thành nhiều mảnh, túi bông trong quả bị nén lại khô giòn nhẹ bỗng chuẩn bị chuyến bay.

Gió nam thổi mạnh, hàng ngàn hàng vạn bông gạo bay ra, mang theo một hạt bên trong, bay ngời ngời theo cơn gió.

Một cảnh tượng tuyệt vời trắng sáng cả bầu trời, như cảnh trong phim có tuyết mùa đông phương bắc, gió đưa cành gạo rung, bông bay trắng xóa, tôi nhìn theo bông gạo bay mà ước ao bao giờ thấy tuyết nhỉ, Duyên vỗ tay reo hò:

– Đẹp quá.

Bông bay lả tả trắng sáng góc trời, nhiều bông rơi xuống bờ sông, trôi theo dòng nước, để rồi dòng nước đẩy đưa, bông gạo mang mầm hạt đến vùng đất mới, bén rễ cho một thế hệ sau ra đời. Ước ao ngày xưa được nhìn thấy tuyết. Giờ tuyết rơi giăng ngang cửa sổ, chỉ cái với tay là hứng được nhưng sao hững hờ. Đủng đỉnh với tay bật cái máy thu hình, trên kênh vệ tinh bấy lâu nay gắn kết sợi dậy tình cảm với quê hương, giọng hát ngọt ngào đậm chất miến trung của cô ca sỹ mới đoạt giải dòng nhạc dân ca, như giót mật vào lòng. “Ơi con sông quê, con sông quê. Sông càng nhớ thương mưa nguồn chớp bể…”

Hình bóng quê hương cứ lần lượt hiện ra trôi vào ký ức. Ngày đó, chiều đông tôi cùng Duyên đánh trâu ra bãi, mưa phùn cỏ non, đàn trâu bình yên gặm cỏ. Cái lạnh thấm vào người, Lụa rút trong túi ra bao diêm, vơ lớp cỏ khô thêm vài cành củi, ngọn lửa bùng lên, hơ tay sưởi ấm làm đôi má của Lụa ửng hồng. Cả đám tản nhanh vào mấy ruộng khoai, mang cái thành quả ăn trộm được lùi lụt nướng, khoai chín, đợi chờ cười nói.

Thằng Tiến cùng đám bạn chạy lại khều nhanh, cướp mấy củ khoai ngon nhất, tôi vội đứng lên giằng lại, xô đẩy chẳng đứa nào chịu buông tay, lùi lại tôi chạng chân giật mạnh, nó lao người về phía trước, văn ngược cổ tay “á… á” nó buông mấy củ khoai ôm bả vai lăn lộn. Đám đông ào lên kêu:

– Thằng Tiến gãy tay rồi.

Rùng rùng chạy về trong xóm, ông lang trọc xem xét, nắn nhẹ một lúc bất thần giật mạnh, thằng Tiến thét lên một tiếng, nước mắt chảy ra, vỗ mấy cái ông bảo:

– Bong gân đắp thuốc mấy ngày thì khỏi.

Mẹ tôi từ ngoài đồng nghe chuyện chạy về, gào to:

– Sao con đánh bạn!

Ánh mắt mẹ giận hờn làm tôi chết khiếp, chưa đánh được người thì mặt đỏ như vang, đánh được rồi thì mặt vàng như nghệ, tiếng mẹ rền rĩ ngày xưa văng vẳng hiện về, như nói với tôi cái điều triết lý sâu xa ấy không bao giờ sai cả. Nó đang sống cùng tôi bao năm nay, để rồi như kẻ trốn chạy quá khứ hoài niệm nhớ nhung quê nhà.

“Reng… ri… eng” chuông đổ, cắt ngang những suy tưởng trong đầu, con gái gọi về khẩn trương, hảo hển:

– Cha… cha con muốn hỏi… sao mẹ rút hết tài khoản, ký ủy nhiệm chi phiếu cho con.

Tôi nhỏ nhẹ:

– Tài khoản nào thế?

– Thế cha không biết gì à?

– Không cha không biết gì cả! Con nói rõ đi.

– Mẹ rút tài khoản tại… giao cho con và ký ủy nhiệm, mẹ dặn khi nào mẹ yêu cầu thì con ký. Cha hay là cha mẹ tính về quê cất nhà ở lại, tính bỏ con một mình nơi này sao!?

Tôi bảo:

– Cha không hiểu gì cả, để chiều nay mẹ về cha hỏi, thôi mai con về nhà đi, lâu rồi con chưa về thăm nhà đấy.

Bà xã về đến nhà ánh mắt ngập tràn niềm vui, miệng cười tủm tỉm, bũa cơm xong nhẹ nhàng tôi hỏi:

– Em có gì vui thế?

Lặng trầm, xa xăm nàng im lặng… cúi đầu, vùi sâu khuôn mặt vào cánh tay đôi vai nàng rung lên nhè nhẹ, bất giác nàng quay lại ánh mắt đỏ hoe, ngân ngấn giọt lệ chực rơi nơi đáy mắt. Tôi vịn nhẹ, nàng quay lại vòng tay ôm chặt lấy tôi ép vai xiết mạnh, nàng nấc lên hàng nước mắt tuôn ra vội vã. Ngỡ ngàng tay tôi vòng ra ôm nàng thật chặt, trong vòng tay và khuôn ngực thân thương này, đã mấy tháng nay chúng tôi không tìm thấy nhau, nàng đã bảo:

– Để cho anh có tâm trạng và không gian nhớ về quá khứ mà kể chuyện.

Mọi tối nàng lặng yên trở về phòng mình, để lại cho tôi cái bình yên thả tâm hồn trôi về quá khứ. Nhớ nhung hiện lên trang giấy và hôm nay cái giới hạn của lạnh lẽo cô đơn đã đến tận cùng giới hạn, để phút xuất thần nàng gì chặt tôi, ôm tôi hôn như mưa phủ, ngước lên ánh mắt nàng đẫm lệ.

– Tình ơi… anh ơi… em yêu Tình lắm, anh hãy nghe em, cùng em trở về quê lần này nhé…

– Nhưng… bao năm nay anh đã không về rối… anh sợ lắm, anh… anh sợ đối mặt với…

– Không… anh không được trốn chạy, quá khứ đã qua rồi…

– Nhưng…

– Không nhưng gì cả, Tình ơi, người đàn ông đáng yêu mạnh mẽ của anh đâu rồi? Tại sao anh lại hèn thế! Tại sao anh không dám đối mặt và chịu trách nhiêm hả?

– Nhưng anh đã gây ra nhiều đau khổ cho người khác quá rồi!

– Không người đau khổ phải chính là em! Anh biết không ngày đầu đọc những trang viết của anh, em đã khóc rồi đã ngất đi! Nhưng rồi em đã nhận ra đó là tình yêu, mà tình yêu thì không có lỗi, và em đã động viên anh kể ra tất cả, nói hết một lần cho cõi lòng thanh thản, chứ để anh ôm khư khư mấy chục năm qua u sầu hối hận kìm nén để sống như đã chết em không chịu nổi! Nào ôm chặt lấy em đi…

Nàng ngước mắt lên, tôi đưa tay vuốt nhè nhẹ dòng nước mắt tan đi, môi nàng hé mở. Đôi môi ngọt ngào qua bao tháng năm lúc này hé ra chờ đợi cúi xuống môi tôi gắn chặt, nghẹt thở ào lên như nụ hôn đầu buông ra. Vâng, bà xã của tôi là cái Duyên năm xưa, nhìn sâu vào mắt nàng tôi hỏi:

– Duyên ơi em tha thứ cho anh chứ?

– Ừ em tha thứ tất cả là vì tình yêu, tình yêu không có lỗi. Vì chính em, vì tình yêu của em, vì quê hương trong anh nó quá ngọt ngào. Mà em hỏi sao bao năm nay anh nhớ và giữ kín trong lòng như vậy được, bao nhiêu kỷ niệm của tuổi thơ anh nhớ hết, vậy sao lần này anh không về thăm nó, bao năm nay mưu sinh vất vả làm ra tiền bạc, nhưng để làm gì khi mà trong lòng day dứt khôn nguôi, tại sao không về thăm kỷ niệm, cái gốc sung bên bờ sông ấy xem nó còn hay mất?

Tôi nghe nàng nói ánh mắt đờ ra nhìn về cõi xa xăm, nhớ về kỷ niệm đầu đời trong lòng trút đi bao gánh nặng, phải rồi, phải trở về. Đã hơn ba mươi năm rồi chạy trốn, khổ đau dằn vặt để rồi hôm nay vỡ òa trong vòng tay Duyên bé bỏng. Nàng ôm tôi thật chặt, ngước mắt lên.

– Anh, anh có biết không, mỗi trang của anh viết ra là bao bão tố trong lòng em nổi lên, phụ nữ dù có tân thời tiến bộ bao nhiêu thì vẫn là phụ nữ. Ghen tuông, chạnh lòng là lẽ thường tình, nhưng em hiểu hoàn cảnh ngày đó, em là người đến sau, và em không biết gì những điều ấy… nếu không… có mà.

– Thì sao?

– Thì em giết chết anh rồi, may mà nhiều đoạn anh viết ra em đã canh anh ngủ copy rồi xóa đi, chứ anh mà kể hết cho thiên hạ nghe thì có mà chết!

Tôi nghe chợt hỏi:

– Thế giờ em để ở đâu?

– Em cất rồi.

Vậy mà tôi cứ tưởng cái máy bị hư, tự nhiên mất dữ liệu…

– Anh biết không, điều gì đi đến quyết định em tha thứ cho anh không? Tất cả là mẹ đấy, ngày mẹ ốm nặng phút lâm chung mẹ gọi tên anh rất nhiều, bàn tay quờ quạng em không hiểu tại sao quáng quàng lục tìm trong giỏ sách, thấy chiếc áo của anh, cái áo mà em vội vơ lầm khi về, cái áo còn đẫm mùi mồ hôi chưa giặt đưa ra, mẹ vơ tay nắm chặt và mẹ ra đi thanh thản. Khi đọc những dòng anh viết, em đã hiểu ra rằng tình yêu, hoàn cảnh tình yêu không có tội. Tôi nghe Duyên kể mà nước mắt chảy ra, chợt thốt lên:

– Nga ơi… cô… cô… ơi!

Duyên cấu mạnh vào sườn.

– Ăn gian phải gọi là…

– Là gì?

– Là gì cũng được nhưng phải thật lòng, tha rồi…

Tôi cười, Duyên hỏi:

– Cười gì?

– Cười…

– À mà, cái khe đỏ chót như da quả mận của anh đâu rồi?

– Đố biết.

– Đây.

Tôi úp vội bàn tay lên cái khe, đầy đặn vun dầy từ từ tôi úp mặt xuống, giật mình Duyên ép đùi kẹp chặt, bật lên nàng hỏi:

– Phải trả lời trước đã, thế có theo em về quê không?

Ngẩng lên tôi im lặng gật đầu, mùi hương quyến rũ cái khe năm nào ngọt ngào mời gọi, hực lên tôi chồm tới mạnh mẽ, đi vào hừng hực, phút đam mê bùng lên cháy bỏng, tôi gào lên:

– Mua vé nhanh lên em, anh nhớ quê quá rồi…

Chuyến bay đã định, tôi không ngờ chuẩn bị từ khi nào mà Duyên thu xếp nhanh như thế, con gái tôi rất vui cả hai vợ chồng nó cùng về, đồ đạc đã chuẩn bị xong, lúc sắp ra về nó nói nhỏ:

– Con đã bỏ cái laptop vào đáy vali, về đó pa pa có cái dùng.

Tôi nói:

– Không cần thiết đâu.

Nó bảo:

– Quê nhà giờ cái gì cũng có hết rồi pa pa, dùng nó mail cho con nhé, thôi cứ để vậy giờ dỡ ra sắp lại khó lắm!

Buổi tối bên nàng tôi bảo:

– Không biết tại sao anh hồi hộp lắm!

Nàng bảo:

– Anh đừng day dứt, đừng băn khuăn nữa, em đã chuẩn bị hết rồi, tất cả chỉ có anh và em hiểu, mọi bí mật chỉ những người trong cuộc biết, chúng ta không thể làm khác được, quê hương luôn dang rộng vòng tay đón anh trở về, anh có biết không người ta nói “áo gấm về làng” chỉ về quê hương nhìn vào trang lứa, chúng bạn ta mới hiểu được sự thành danh của chính mình còn đi thiên hạ chúng ta chỉ là nhỏ bé, là cát bụi của cuộc đời này.

Tiếng của Duyên đều đều trầm mặc, khúc triết như từng giọt mưa thánh thót đều đều vang vọng thấm sâu vào tận cõi lòng uẩn khúc, nó phá tan cái thành lũy cuối cùng trong tim tôi, làm tan chảy những lo âu, để rồi như tất cả đang lùi vào dĩ vãng và bùng lên cái ước ao cháy bỏng về nỗi nhớ quê nhà. Nàng vuốt ve mái tóc, sờ nắn khuôn mặt, bàn tay mơn man cảm giác nhồn nhột trên cổ, tôi cười, nàng bảo:

– Trông thế này mà cũng…

– Cũng gì.

– Ờ mà thôi chả nói nữa! Anh… anh biết không em đã chuẩn bị hết rồi, nếu anh có may mắn gửi lại giọt máu nào trên cõi đời này, thì nó phải trở về cội nguồn, trở về gốc rễ của nó, vì lá rụng về cội mà phải không anh? Nhưng…

– Nhưng gì?

– Em nghĩ chúng ta được sinh ra từ quê hương, đó là hương hoa và lộc của cuộc đời, từ quê hương chúng ta lớn lên, nên người thành danh chẳng lẽ chúng ta không báo đáp được điều gì sao?

– Ừ mà thôi, em cứ làm gì mà em cho là phải, anh không thắc mắc gì đâu.

– Vậy nhé, anh đồng ý rồi đấy nhé.

Chuyến bay, điều không lạ lẫm nơi tôi đang sống, cái đều đều của âm thanh, cái buồn tẻ của những khuôn mặt mỗi người một vẻ, tôi thiếp đi mơ màng. Tâm hồn trôi về tháng năm kỷ niệm chập chờn, khoang Firstclass thật rộng, bật ghế ngả người bàn tay của Duyên nắm tay tôi nhè nhẹ, cảm giác như đang ngồi bên bếp lửa luộc nồi bánh chưng tết năm nào…

Hạ cánh, cái sân bay mang tên vị tổng thống thật rộng, thật nhộn nhịp, hành khách tiếp tục lên, cái ghế trống cạnh nàng, bà cụ mái tóc bạc trắng mặc chiếc áo lụa màu mỡ gà yên vị, trông bà thật đẹp.

Ờ nhưng nhìn cụ có nét quen quen, bà nói với cậu con trai thật dịu dàng, giọng nói âm ngữ pha vài câu tiếng Việt.

Duyên mỉm cười thân thiện hỏi một một câu tiếng Việt, như một mạch nguồn được khơi gợi, bà cụ ào lên cười nói hỏi han, câu chuyện cuốn đi theo nỗi lòng những người xa xứ, cảm giác như đang thỏa nỗi thèm khát được nói, cái ngôn ngữ thân yêu quê mình, bà vỡ òa cảm xúc, cầm lấy khăn chấm giọt nước mắt bất chợt lăn ra, làm tôi cũng với Duyên vô cùng cảm động, anh con trai cũng thì thầm nói:

– Không hiểu sao mấy tháng nay, bà không ngủ luôn đòi về quê.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến